“Ngươi đang ở đâu, muộn thế này rồi sao còn chưa về. Chỉ ra khỏi nhà một chuyến thôi, tại sao lại thành ra lưu lạc thế này. Sao ngươi có thể nhẫn tâm để ta lại một mình chờ đợi trong đau khổ, bị nỗi đau của nhung nhớ dằn vặt đến khó lòng hít thở. Beom, giờ ta phải sống tiếp thế nào đây?” Lạy tác giả đừng cho drama mất trí nhớ or something like that trong chap sau nhá, để Beom dưỡng thương khỏe rồi quay về với đại nhân là được rồi…
Chap trước | Mục lục | Chap sau
Ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc ặc
Huhu
từ chap trước là biết ngay có chuyện chẳng lành mà =((
má oi t khóc như mưa
Đọc xg mà khóc cạn nc mắt
omgg con tuii, trời ơi t xót gì đâu á, đại nhân xỉu thấy thương ghê á trời
Tác giả ơi tha thiết cầu xin người hãy thương xót cho bọn họ để 2 đứa con của con đc về bên nhau=(((
Mé mé, cảnh đại nhân xỉu mà thấy thường quạ, huhu