“Bỗng dưng… Trên xe chỉ toàn tiếng kêu leng keng. Tôi lặng lẽ nhìn cậu ngủ. Chỉ vậy thôi bao khúc mắc trong lòng khiến đêm dài thao thức đã dễ dàng được tháo gỡ. A. Thì ra tôi đã thích cậu mất rồi.”
“Lớp trưởng, cứ như thế, tôi đã nhận ra mình thích cậu. Nhưng không hiểu sao tâm trạng lại muốn khóc như thế này.”
Mở ‘Yêu một người vô tâm’ của Bảo Anh lên nghe :(((
Chap trước | Mục lục | Chap sau
t hiểu tâm trạng của anh Do Jin 🙂 “yêu một người vô tâm” trông thì chả có gì nhưng mà nó suy tư vc luôn. tự suy nghĩ tự buồn tự bản thân để ý th đọc mà thấu hiểu cảm giác lắm
Yêu 1 người vô tâm =))))))
Thích rồi, mà lớp trưởng như kiểu chỉ coi top là bạn th í
anh đăng kí khoa đào tạo cách tán tỉnh, ve vãn sau 1 buổi là kinh nghiệ hơn hẳn à
“mở “Yêu Một Người Vô Tâm” của Bảo Anh lên nghe” đọc xong tôi bỗng chuyển đến viện tâm thần lúc nào ko hay :)))))))))
đúng là cái ánh mắt đó r bé Lớp trưởng!
haiz… yêu phải 1 người vô tâm thì giốg như vỗ tay chỉ = 1 bàn tay v… rất mệt đấy
Thích rồi
lớp trưởng này thật khó nắm bắt==