‘Kể từ khi được sinh ra, em đã ở trong tâm trí tôi rồi. Em hệt như mùa xuân thì thầm tên tôi, làm sao tôi quên được chứ.’ Ôi tôi cứ tưởng ông tóc vàng cuối chap trước là ông nam phụ kiếp trước cơ, ra chỉ là một kẻ ất ơ mà thôi… Có vẻ hết dramu rồi mn à?
Chap trước | Mục lục | Chap sau
Đọc chương này nhớ đến câu “tìm người yêu trời mưa biết chạy vô nhà”, ở đay là đại ca giang hồ và em người iu ngốc nghếch ra ngoài ko bit mang dép vô -)) kiủ này đại nhân phải bận tâm cả đời với cục cưng rùi
Đại nhân chẹt chi wa
Đại Nhân làm em muốn làm con cún gòi, ẳng ẳng gâu gâu
Đúng là cục cưng của anh có khác, khóc mà cũng cute vcl
Huhu t nhìn đại nhân mà t mất kiểm soát,t hú,t ẳng ẳng,t meo meo như khỉ như mèo vậy :))
Thân e vừa trắng lại vừa tròn ❤️
huhu k chỉ beom mà t nhìn đại nhân th t cx điên mj luôn
hic trong mắt mn t rất là kiểu mạnh mẽ thẳng tính, tht ra t cực kì thỏ đế luôn, xấu hổ, run, sợ hãi, kết buồn t k dám đọc lại lần 2, nhưng bản thân t k bjo cho t đc phép lộ ra nỗi sợ, huhu t cần dc an ủi nhiều thật nhiều hơn nữa cơ