Đấy, ít cũng phải nghĩ được như Vi Trình, chứ nghe ông đầu đất Nhất Thiên (?) kia thì chỉ có vứt đi.
Chắc bé người hầu với Thái tử sẽ là hai nhân tốt quan trọng giúp hai người này gương vỡ lại lành nhỉ. Mọi thứ vẫn chưa muộn mà, đúng không…
Spoils chap sau:
“Ta sẽ không oán hận nữa ư? Sẽ quên hết mọi thứ ư? Thật buồn cười. Sao có thể quên được.
Ngoại trừ hận, ta chẳng còn biết dùng cảm xúc gì để đối mặt với ngươi nữa.
Cho dù đã sống lại r ta vẫn không thể hiểu được
Chúng ta… Rốt cuộc bắt đầu sai từ khi nào.”
Chap trước | Mục lục | Chap sau
Hay quá
Vì si mê 1 nụ cười
Vì muốn tình cảm được người hồi đáp
Vậy mà lại máu chảy thành sông
Chuyển sinh cũng mang theo nỗi uất hận không thể nào quên được
Tò mò lý do tại s hoàng đế yêu hoành đến v
Truyện này hay phết luôn á. chời ơi tui cũng hú hét theo dịch giả các bác đây! hí hí hí!
Đọc đến chap này tui có chút ưa ông thái giám rồi đấy. Và kết chuyện liệu là HE
Má nó tôi nẫu hết cả ruột :((
Vừa đọc vừa nghe “Ngược dòng thời gian” mà khóc :(((
đọc càng nhiều càng hiểu được, hoàng đế vì si hoành mà điên loạn làm ra những chuyện vô đức, còn hoành vì nghiệp chướng do hoàng đế gây ra hoành hiểu được tất cả những chuyện bệ hạ làm là vì mình mà sống trong cảnh dằn vặt, đau đớn.