Cảnh hoành mở cửa ra và thấy hoàng thượng đẹp quá huhu, không biết anh hoàng chờ ở đây lâu chưa.
Có lẽ là lần đầu tiên trong hơn 100 năm, Hoành phản kháng lại hoàng thượng. Chi tiết này hơi nhỏ nhưng việc anh hoàng nắm tay ngăn Hoành là vì sợ ảnh hưởng đến vết thương ở cổ tay của Hoành. Chap sau anh có nói ‘Được, ngươi thích thì cứ đánh ta bao nhiêu lần ngươi muốn, nhưng không được dùng bàn tay bị thương này đánh.”
“Sao ngươi lại không chịu hiểu chứ.” Ơ anh nói bao giờ đâu mà đòi người ta hiểu hả anh, đến bây giờ hơn 100 năm, hai người trải qua bao nhiêu kiếp rồi mà Hoành vẫn nghĩ ‘giẫm đạp ta giống như giẫm đạp ngũ đại thế gia” “giết ta ngũ đại thế gia cũng chẳng tức giận đâu” thì em cũng nể anh quá rồi.
Chap trước | Mục lục | Chap sau
Đọc phần bl của edit làm m buồn cười quá
Hay quá
Chòi oiii s nghe con trai tui chửi thằng chồng nó mà t thấy vuii dữ zayy.?? Chửi đúng hay luôn ấyyyyyy=)))
Toi nhớ lại ông đại ca của Hoành, tên đó là ngọn nguồn lớn cho mọi thứ đấy.
có ai trầm cảm giống. tôi ko?
Đọc lại mà vẫn thấy cuốn
Nó nhói ở tim này
thụ vừa chửi vừa đánh công tôi thấy đã gì đâu á haha