Tại sao đến thời gian nhất định lại phải rời đi, nếu hoàng thượng không cưỡng ép Hoành, nếu kiếp này không quá mức đau khổ, thì cứ bình an mà sống hết đời mới đúng chứ??
Lời cảm ơn của Hoàng thượng với Hoành, đơn giản chỉ là vì Hoành động ý cưỡi ngựa ngắm hoa cùng mình sao? Hay còn vì lí do gì khác hơn thế?!
Chap trước | Mục lục | Chap sau
khúc mà Hoàng cúi xuống t hết hồn luôn tr!
Hk bt nói j nhung mà truyện rất rất hay lung
Bờm ngựa đầu tư hơn cả tóc người. Như art bên 3D vậy.
Hay nha
Hay quá tr quá đấttt
Cảnh hôn..thấy xót xa cho a Hoàng quá. Một tình yêu thật cẩn thận, giữ gìn và hèn mọn, chỉ mong giữ được người ấy trong tầm mắt..
Tại sao đến chap này tui lại có cảm giác: đừng đâm đầu vô đấy thụ ơi, ngược chetme nó đi, con nhà ai mà nguuuuu thế
Chap này ngọt quá