“Ngoài lời ước hẹn ngàn năm ấy ra ta vốn cũng chẳng còn gì cả… nhưng cuối cùng nó cũng bị chính tay ta phá hủy rồi. Nơi ta sắp đến không phải ngàn năm sau, mà sẽ là âm phủ… Hai chúng ta, về sau dù ở bất cứ đâu cũng đừng gặp gỡ nữa.”
Lúc nào Hoành nhắc về lời hứa hẹn này lòng mình cũng thắt lại, cứ như có cục ức gì trong ngực mà không bỏ xuống được, nước mắt lại trào ra. Nhìn Hoàng thượng đuổi theo tới chỗ Hoành tự sát này, không biết sau khi Hoành chết lúc đó, một mình anh sống trên đời này như thế nào, Hoành có thể chết nhưng anh còn cả đất nước và con dân đang trông chờ vào anh… quá nhiều gánh nặng mà người duy nhất anh yêu trên đời đã chẳng còn nữa rồi.
Theo dõi Instagram nhà mình nhé mn: Tại đây
Chap trước | Mục lục | Chap sau
Ôi đau lòng quá vậy. Huhuhu.
Hay quá
Chết thì chết 1 mk đi, đừng lôi ngta đi theo , báo quá báo r đấy :))))
Thằng ca ca tự chết mình đi
Mọi người cứ chửi thằng ca ca nhưng thật ra t thấy nó với Hoàng thượng đều chả thua kém gì nhau. Đều si tình, đều sẵn sàng hy sinh vì tình yêu, đều có phần cực đoan, chiếm hữu, đều làm tổn thương người mình yêu. Khác biệt duy nhất là Hoành rung động và yêu Hoàng thượng trước thôi. Ai được yêu thì người đấy có tư cách, có hào quang nv chính. Đọc truyện thì hay thiệt nhưng ngoài đời mà được yêu kiểu này thì chạy vội. Nguyện không đầu thai.
thằng ca ca!!!!!
thằng loèn này tức v
_cảm ơn nhóm dịch_
:((( đọc bộ này đau tịm vcl chưởng