Quốc Vương, ông ta tức giận vì một đứa trẻ vừa mới 15 tuổi bị ông ta hành chết, chứ không có một tia thương tiếc cho đứa con nhỏ nhất của mình….
Nhìn em nằm giữa vườn hoa Bồ công Anh, nấc nghẹn…. chẳng ai có thể tin vào một cái chết quá đỗi nhẹ nhàng như thế… nhẹ bẫng đến không thể tưởng là sự thật… Em ơi! Em đã nhận ra sự thật về người cha mà em hằng mong ước chưa? Khi đối diện với cái chết, em đã nghĩ gì? Em có đau lòng không? Có oán hận không? Hay em sẽ cảm thấy mình được giải thoát khỏi cái thế giới quá mức đen tối và bẩn thỉu vốn không phù hợp với một thiên thần như em này?
Chap trước | Mục lục | Chap sau
Thật sưu là đọc đến chap này là t đã ko thể cầm đc nc mắt nx r, tại s tg lại vẽ ra những khung cảnh bi thương đến đau lòng như vậy
thằng già ch* đ* !!
mong em ra đi thanh thản
Lúc đầu tôi rất tự tin rằng mình sẽ không khóc, nhưng khi thấy ngũ hoàng tử nằm trong vũng máu, tôi thật sự không kìm lòng được khóc nấc lên, lão già đó thật kim tởm và ác thật, khi tôi thấy cái đầu của Theo lòng tôi đã đau rồi, lần này….
ai tâm lí yếu đọc đc đến đây chắc cũng chết lâm sàng mấy lần r:)))
Khóc mất rồi,trong tia hi vọng le lói tôi vẫn mong em còn sống,rằng rm vẫn chưa chết,nêu như cả 2 có thể đoán trước được việc này,nếu như có thể phát hiện sớm hơn thì có lẽ bh em đã không phải nằm ở đó
Một câu thôi, kinh tởm :))) vâng, đây là 1 trong những nhân vật phản diện được xếp vào top 10 kinh tởm trong danh sách của toi:))) thật sự, chỉ tội em bé…
Thương cho Deny, thương cho số phận của những đứa trẻ :(((((
Em cứ vậy bỏ lại tất cả,cái tên em hòa cùng đám bồ công anh nhưng sao lại đau như thế….