Hôm nay 8/3 bọn mình bắt đầu chạy King’s Maker vol3 nên trước khi đăng thì tổng hợp một số câu nói tâm đắc trong truyện dưới đây nhé, định làm Wolfgang in my heart thôi nhưng phải nói King’s Maker đầu tư rất nhiều vào từng lời thoại nên mình nghĩ tổng hợp cả truyện sẽ hay hơn nhiều, từ dáng đi nét đứng tới chi tiết trang phục đều được miêu tả cực kỳ dụng tâm luôn, hãy cùng xem lại một lượt từ chap 0 đến giờ và cảm nhận nha.
Lưu ý đây gần như là đi lại nội dung của truyện một lượt, rất dài nên nếu phiền các bạn có thể bỏ qua.
Chap 0
“Nếu nó đã tìm được vị trí thích hợp cho mình, vẫy thì hãy để nó yên! Các ngươi có nói gì cũng vô dụng.”
– Quốc vương Goldenleonard –
Chap 1
“Con phải nhớ. Đừng bao giờ thèm muốn tài sản của nhà vua. Dù con nhìn thấy chuyện gì, hãy làm như không thấy. Thậm chí nghe thấy chuyện gì, hãy làm như không nghe. Và thậm chí nếu có một thứ gì đó mà con vô cùng ao ước… Hãy giả vờ như con không hề muốn…”
– Phu nhân Christine –
Chap 2
“Vậy ta sẽ trở thành vua. Thế thì ta có thể… cởi áo choàng cho ngươi rồi.”
“Trong cung điện, trang phục là thứ sẽ quyết định danh tính và thái độ của người khác dành cho ngài. Hãy nhớ rằng, niềm tin của ngài trong việc từ chối sử dụng tài sản của quốc vương. Và sự can đảm mù quáng mà từ bỏ tất cả quyền và đặc quyền của ngài là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
– Shin Soohyuk –
Chap 3
“Điều bắt buộc, ngài phải ăn mặc có chủ đích. Chủ đích của ngài là ‘để trông giống một hoàng tử’. Ngài phải mặc một chiếc áo sơ mi trắng không họa tiết, và đảm bảo tất cả các nút áo đều đã được cài. Mặc quần trắng và nhét chúng vào trong giày. Áo ghi-lê phải là màu hạt dẻ. Nó nên che đi một phần ba phía sau của ngài, và đường may nên xếp thành một hàng hoàn hảo dọc theo bờ vai. Cổ tay áo nên dùng cái chụp che lại, phải là loại chụp được dệt với các màu vàng, vàng vàng, vàng trắng và bạc. Ngài buộc phải thắt một chiếc khăn quanh eo, màu sắc của nó được xác định dựa trên thân phận. Công chức thắt màu xanh, quân đội thắt màu đỏ… và người trong hoàng tộc thắt màu vàng. Phù hiệu phải được gắn trên vai trái. Biểu tượng của rồng bên trái, bên phải là mặt trăng, biểu tượng của phép thuật. Ngay cả các phụ kiện nhỏ nhất cũng được khắc phù hiệu này, mặc dù chúng đã được đơn giản hóa để phù hợp với kích thước. Được rồi. Ngài đã sẵn sàng, điện hạ.”
Chap 6
“Trước khi bắt đầu… ta biết tất cả các ngươi đều không thích hoàng tộc, bao gồm cả ta. Thậm chí có thể các ngươi còn nghĩ… ta đang ở đây để đe dọa địa vị thuộc về con trai của công tước. Nhưng trước khi các ngươi đưa ra ý kiến, hãy lắng nghe ta trước. Tên của ta là Wolfgang Goldenleonard… Tứ hoàng tử. Nếu từng nghe thấy tên ta… chắc các ngươi cũng biết ta lớn lên từ khu ổ chuột. Vì vậy hãy bỏ qua tất cả các thủ tục và chúng ta sẽ có một cuộc nói chuyện chân thành nhất hôm nay! Cả ta và các ngươi đều bị công tước chặn mất dòng sông để bảo vệ lãnh địa… Nhưng chúng ta cũng biết việc này không thể nào giải quyết vấn đề… Các ngươi hiểu rõ nó hơn ta, vì chính các ngươi đang làm việc vất vả để mưu cầu sự sống, thậm chí là dưới hoàn cảnh này. Không có gì tồi tệ hơn khi chúng ta làm việc chăm chỉ mà không được nhận phần thưởng. Bất lực còn tồi tệ hơn việc không có gì để ăn, đúng không? Ta cũng vậy, sống những ngày chỉ được coi như ‘tồn tại’, đói khát và bất lực. Ta biết cuộc sống không có hy vọng nghĩa là như thế nào. Nên hôm nay hãy để ta hứa với các ngươi một điều. Ta sẽ để các nhà chức trách nghiên cứu về hiện trạng dân số và quá trình sản xuất nông nghiệp của các ngươi. Sau đó ta sẽ trao đổi với công tước để thiết lập một tỉ lệ thuế phù hợp. Ta biết chuyện này nên được làm sớm hơn, xin hãy tha thứ cho cung điện vì đã không chú ý đến việc trợ giúp các ngươi. Và tha lỗi cho ta… đây là tất cả những gì ta có thể làm cho các ngươi rồi. Có lẽ ta chỉ là một hoàng tử nhỏ bé thôi, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức để trở thành cầu nối giữa các ngươi và cung điện hoàng gia. Nên làm ơn… hãy lắng nghe những gì ta nói và cầu nguyện.”
“Nó hoàn toàn không khó để nhận ra… rằng chuyện này không hề giống với việc diễn thuyết trước những người ta biết và tin tưởng ta. Ta đang đứng trước một đám đông hoàn toàn xa lạ. Để nắm bắt sự chú ý của họ.. ta phải truyền đạt thông điệp của mình một cách cẩn thận và trung thực. Đặt sự chân thành lên trước cả sự thanh lịch. và cho công chúng thấy hết sự tông trọng của ta bằng cách thể hiện nhân phẩm riêng của mình. Trên hết, ta phải đặt bản thân mình vào vị trí của họ và thông cảm với họ nữa. Đây… là bài phát biểu của ta.”
Chap 7
– T-Ta chỉ đang luyện tập bài học bình đằng. Tầng lớp nào không quan trọng! Chúng ta đã đối đầu như hai người đàn ông chân chính! Một đấu một!
– Đáng ngưỡng mộ làm sao! Nếu tầng lớp không quan trọng, vậy ngài sẽ không bận tâm nếu tôi quở trách ngài ngay bây giờ chứ…
– Ơ, t-ta sai rồi, ta chỉ…
– Thần phải nói bao nhiêu lần nữa mới đủ, điện hạ? Chúng ta tới đây để làm khách. Không vị khách nào lại ẩu đả với chủ nhà của mình. Ngài không nhận ra là cách cư xử của ngài đã đẩy chúng ta vào tình thế bất lợi hơn rồi sao? Ý của thần là… dù tình thế có bất lợi hay không, ngài lúc nào cũng phải chú ý giữ phẩm giá của mình. Không trèo lên mái nhà… hay tham gia bất cứ cuộc ẩu đả trên đường nào nữa… Mặc cho họ có làm ngài khó chịu đến mức nào, cũng không được đánh họ…
– Là gắn gây chiến trước, không phải ta!
– Thậm chí súc vật cũng có những trận chiến của nó, thưa điện hạ. Chẳng lẽ ngài lại không bằng bọn chúng hay sao? Sư tử chọn chiến đấu bằng hàm răng, và chim ưng sẽ chiến đấu bằng móng vuốt… Im lặng không biểu thị sự hèn nhát và gây chiến với tất cả các thách thức không chứng minh lòng dũng cảm. Và ngài, một hoàng tử, thân phận hơn hẳn các giống loài đó. Nếu một đứa trẻ bất chấp sợ hãi và tấn công ngài, ngài sẽ làm gì? Giết nó? Để giành chiến thắng? Hay thậm chí ngài sẽ để nó sống sót, vậy sau đó thì sao? Ngài không phải thần thánh… và mọi cuộc chiến đều không thể thiếu tổn thương… Ngài biết một dân thường dám làm tổn thương cơ thể hoàng thân sẽ bị trừng phạt thế nào không? May mắn là hôm nay không có người nhận ra, nhưng nếu có thì sao? Điều gì sẽ xảy đến với ngôi làng này, sự mâu thuẫn giữa công tước và cung điện sẽ căng thẳng đến đâu? Sẽ có người phải trả giá cho từng giọt máu của ngài, và chỉ có Chúa mới biết nó đắt đỏ đến mức nào mà thôi. làm ơn hãy nhớ rằng ngài là một hoàng tử. Cái danh nghĩa này có trọng lượng vô cùng đấy ạ!
“Cũng giống như ngôn từ là sự phản ánh tâm hồn con người… thì sự chịu đựng là minh chứng cho phẩm giá… Ngài có thể bỏ qua những xung đột không cần thiết bằng cách cân bằng bản thân… Hãy tưởng tượng trên đầu ngài luôn có một cuốn sách, thưa điện hạ. Nhìn vào mắt đối phương khi ngài đang nói chuyện. Không được phép nhìn xung quanh, vì nó là sự thô lỗ bậc nhất… Tưởng tượng, mỗi bàn tay ngài đang nắm một quả trứng… sống lưng thẳng, như thể có một cây gậy dài đang ép vào phía sau của ngài… Lưng thẳng, vai hạ… cẳm của ngài nữa, điện hạ. Giữ ánh mắt của ngài nhìn về đường chân trời, bước đi nhẹ nhàng, không để ai nghe được tiếng giậm chân. Ngài có đang nghe không… Ưu điểm duy nhất của ngài… là đôi mắt sắc bén! Khi đã quen thuộc, người đối diện có thể nhận ra địa vị từ ánh mắt của ngài, một vũ khí phòng thủ và tấn công vô cùng tốt. Nó sẽ đặc biệt hữu ích khi ngài tham gia các nghi lễ chính thức hoặc những buổi tiệc có sự tham dự của các quan chức cấp cao. Nói chuyện cùng ánh mắt của riêng ngài, điện hạ! Nói cho họ biết ‘Tên kia! Ta chính là hoàng tử của vương quốc này đây!’ Ngài vốn dĩ là con người như vậy, quyết định đi trên con đường của bệ hạ ngài hoàn toàn có lợi thế. Trong người ngài đang chảy dòng máu của hoàng tộc, đó là sự thật bất cứ ai cũng không thay đổi được.”
Chap 8
“Mẫu thân của ta… sẽ hạ thấp mình khi cần thiết. Nhưng bà không phải một nô lệ. Bà là người phụ nữ nhún nhường, nhưng đến cuối cùng, sẽ đạt được bất cứ thứ gì mình mong muốn.”
Chap 9
“Mọi người đều biết… vương quốc này không có một vị vua nhân từ. Và giống như tất cả mọi thứ trong tương lai, ta không chắc vị hoàng tử trẻ này có trở thành một nhà vua mà ta vẫn hằng mong ước. Nhưng ta sẽ đặt niềm tin của mình vào ngài ấy… Bởi vì ngài ấy là vị hoàng tử duy nhất… ghê tởm nguồn gốc hoàng gia của chính mình. Dù miễn cưỡng, nhưng không còn cách nào khác…”
Chap 10
“Chạy nhanh nhất thì có ích gì… nếu suốt cuộc đời ngươi bị nhốt sau tấm hàng rào đó. Sứ mệnh của ngươi là chạy, chạy, chứ không phải sống như thế này. Ta luôn nghĩ loài ngựa rất thông minh và tự do tự tại, nên ngươi hãy chứng minh điều đó đi. Gây chiến với ta thì có ích gì chứ? Không cần phục vụ ta. Hãy lợi dụng ta và chạy tới nơi tự do của ngươi.”
Chap 12
“Chết tiệt! Hiểu rồi, hiểu rồi! Ta biết ta không thể làm gì. Cũng biết bản thân phải chờ đến thời điểm thích hợp. Nhưng… Nhưng… Làm sao ta có thể kiềm chế được cơn giận này đây…! Ahhh!!”
Chap 13
“Này, còn chuyện ta đã dặn em thì sao? Tốt. Giờ hãy đặt cược nó vào ta nhé. Bởi vì, ta nợ em điều này. Nên ta… sẽ không thể bị đánh bại! Cũng không để ai khác thắng cuộc đua này đâu!”
– Wolfgang Goldenleonrad-
Chap 14
Hoàng tử… luôn nhìn thấy bản chất của vấn đề, làm người ta không thể nói dối cũng không thể phủ nhận mọi thứ. Không che giấu bản chất cứng đầu và tự mãn của mình. Dù đã phải dựa hoàn toàn vào một con ngựa để chiến thắng cuộc đua và thậm chí là bị thương đến bầm tím… Có rất nhiều yêu cầu để trở thành một vị vua… Một vị vua phải có kiến thức về kinh tế và địa lý của vương quốc mình. Cũng phải thành thạo các chiến lược quân sự. Phải có lòng vị tha và đặt người khác lên trước bản thân. Phải lôi cuốn và luôn xuất hiện trong tư thế đĩnh đạc. Phải sở hữu lời nói hùng hồn, và lý lẽ thắng được lòng dân. Nhưng… Kiến thức, sự tín nhiệm. Là hai trong số rất nhiều các yếu tố để trở thành vua. Và lòng nhân ái bao dung tất cả. Không còn nghi ngờ gì nữa… Ngài ấy hoàn toàn phù hợp để trở thành một vị vua. Chính là một người có thể thắp sáng ngọn lửa đấu tranh. Ngay bây giờ, ta phải… giúp ngài ấy.
“Ngươi biết không, hồi còn sống với đám trẻ trên phố, chúng ta phải kiếm ăn để sống qua từng ngày, và ta đã học được rằng, việc ngươi có thể làm rất nhiều, nhưng khi có chuyện xảy ra, ngươi phải biết tin tưởng người khác và cầu mong sự giúp đỡ của họ.” – Wolfgang Goldenleonard –
Chap 16
Ta đánh giá rất cao sự quan tâm của ngươi, nhưng liệu ngươi có biết cảm giác bị phân loại bởi các quy tắc của hoàng đế là như thế nào không? Làm ơn, đừng đối xử với Soohyuk như vậy nhé!
“Dù không có ý định sẽ mặc lại nó, nhưng ta vẫn không muốn vứt nó đi, chẳng hiểu tại sao… Từ khi sống như một hoàng tử ta đã sở hữu rất nhiều thứ, nhưng.. ta không muốn quên con người thật của mình.”
“Đôi khi… mọi thứ quá tốt để có thể là sự thật. Ta cảm thấy bản thân quá suôn sẻ… cứ như mình đang đi trên con đường mà người khác vẽ sẵn rồi vậy. Ta biết. Ta nợ ngươi, và cả năng lực của ngươi. Trước khi mẫu thân ta qua đời, bà từng nói… không được có ý đồ với tài sản của vua… và phải tránh xa tầm mắt của lão già đó. Đây là nguyên nhân ta chọn sống cuộc sống tự do. Ta đã nghe theo lười bà, và lên kế hoạch chạy trốn khỏi ông ta, mãi mãi… Ta đã từng rất khao khát trả thù, nhưng sức mạnh không đủ. Nên ta không bao giờ muốn trở lại lâu đài đẫm máu này. Nếu không có ngươi, ta đã ở mãi trong chuồng ngựa, và giam hãm mình với lòng căm hận. Ta chẳng có gì để mất cho đến ngày hôm nay. Ngày trước, chỉ cần nhìn thấy lão già đó đã khiến ta phẫn nộ tột cùng. Nhưng bây giờ, ta nghĩ chúng ta đang cùng nhau lên kế hoạch để chọc thủng cổ họng hắn. Theo cách của ta. và ngươi là người đã dạy ta cách để lập nên kế hoạch… Nên cám ơn ngươi.” – Wolfgang Goldenleonrad –
Chap 18
“Wolfgang. Cuộc sống một khi đã mất, sẽ là mất mãi mãi. Bởi vì ánh sáng của cuộc sống không còn nữa, con chim này sẽ không thể hót, không thể bay, cũng không thể ăn ngũ cốc được nữa. Chết là kết thúc, và con chẳng thể làm gì khi đối mặt với cái chết đâu. Nên đừng bao giờ tước đoạt cuộc sống của kẻ khác, nhất là cố ý.” – Phu nhân Christine –
Chap 20
“Soohyuk. Ta biết ngươi ở đó. Ra đây đi! Để ta đảm bảo với ngươi nhé! Ta không biết ngươi cần gì ở ta, cũng không quan tâm ngươi lợi dụng ta làm gì. Miễn là ngươi còn sát cách cùng ta, thì ta sẽ giữ lời hứa và trở thành vua.Ta không lấy cương vị của một hoàng tộc tóc vàng mắt vàng, mà lấy cương vị của một con người hy vọng vào tương lai tốt đẹp hơn để nói những lời này với ngươi.”
– Wolfgang Goldenleonard –
Chap 21
“Shin, ta sẽ trở thành vua. Cho những người đang sống trong sợ hãi, như thằng bé này. Cho những người đã mất mạng vô ích, như mẫu thân của ta… và cho cả ngươi.”
– W0lfgang Goldenleonard –
Chap 22
“Ở đâu đó trong ta đang gào thét… ‘Đừng nắm tay hắn’. Nhưng… Nhưng ta đã bị lời thỉnh cầu đó trói chặt. Không thể nào từ chối. Tất cả tầm mắt ta… đều bị bao phủ bởi ánh vàng trước mặt. Hoàn toàn bị che lấp… bởi ánh sáng vàng này.”
– Shin Soohyuk –
Chap 25
“Ta sẽ giết lão già đó. Ta sẽ cắt tay chân hắn ra rồi ném cho chó hoang ăn… Phần còn lại phải đem đốt, đốt đến khi linh hồn hắn cháy rụi mới thôi. Đồ lão già ghê tởm chết nghìn lần cũng không đủ. Dao găm của ta đâu rồi…? Ta phải giết lão ta ngay lập tức.” – Wolfgang Goldenlenonard –
Chap 30
“Hoàng tử yêu quý của thần, ngài không phải đồ chơi, cũng không phải đồ ăn. Nhưng thậm chí là tất cả sự tốt đẹp của Depennia, cũng không thể xoa dịu nỗi khao khát về gia đình của ngài, đúng chứ? Làm ơn hãy ghi nhớ rằng, cho dù ngài ở đâu, hay ao ước điều gì… Thì kẻ bề tôi này… sẽ luôn luôn ở đây, bên cạnh ngài. Cho tới khi sinh mệnh này không còn nữa. Cho tới khi ngài đạt được điều mình muốn, và cho tới khi mọi ao ước của ngài đều trở thành sự thật, thần sẽ luôn luôn ở đây, bên cạnh ngài.’ – Theodory Denppenina –
Chap 32
“…Vẫn chưa 15 tuổi? Ngươi đang lo lắng điều này? hai sinh mạng ngây thơ vừa bị cướp đi, và các ngươi ở đây để thảo luận về sở thích tình dục biến thái của lão già ấy? Tên ích kỷ, ngu dốt, đần độn nhà ngươi! Chẳng lẽ ngươi không thấy, tại vương quốc này mỗi ngày đều có người chết… trong khi các ngươi đang ngồi trên bàn tròn thảo luận những vấn đề cũ rích khác sao? Làm thế nào các ngươi dám chắc… rằng chính mình sẽ được an toàn? Rằng các ngươi sẽ là ngoại lệ của sự điên rồ này chứ? Hãy nhìn đi! Hãy nhìn cảnh tượng này và nói với chính mình… rằng các ngươi đang được bảo vệ… rằng các ngươi đang được an toàn đi! Đám ngu ngốc các ngươi! Lại dám tin vào một cuộc sống như th! ” – Wolfgang Goldenlenonard –
“Hiện tại ta chỉ muốn từ chối sự thật về cái chết của Deny ngay trước mắt. Đây là cái chết thứ hai… mà ta phải tận mắt chứng kiến. Vô nghĩa, cuộc sống mới vô nghĩa làm sao… Phù phiếm làm sao!” – Wolfgang Goldenlenonard –
Chap 36
“Chà, nhãi con… ngươi từng thề sẽ không chạm vào đồ sở hữu của ta, và hiện tại ngươi tới đây, hòng chiếm đoạt ngai vàng? Điều gì đã khiến trái tim ngươi thay đổi? Ngươi biết gì về sức mạnh? Bổn phận và nghĩa vụ sao? Ngươi nghĩ mình có thể chịu được sức nặng của chiếc vương miện này?” – Quốc vương Goldenleonard –
“Lão già, hãy chống mắt lên mà xem. Cậu bé từng ngồi trên đùi ngươi để nghe kể chuyện trước khi đi ngủ sẽ khôi phục lại trật tự của vương quốc này.” – Wolfgang Goldenlenonard –
Chap 37
“Đôi khi ta tự hỏi điều gì đã khiến ông trở thành một lão già đáng ghê tởm như vậy… Nhưng không còn quan trọng nữa… Trên đời này chẳng có lý do nào đủ để bào chữa cho sự tàn bạo của ngươi.”
“Shin. Đây là thanh kiếm đã lấy đầu lão già kia. Hiện tại nó là của ta… Ta nâng lên vật sở hữu của mình, đặt trên vai ngươi, để ban cho ngươi một nghĩa vụ. Ta bổ nhiệm ngươi… Người đàn ông sắc bén như lưỡi kiếm này, làm bộ trưởng bộ tài chính, cho vương quốc của ta.”
“Shin Soohyuk, hãy nhớ lấy, ta là người đã cởi xuống tấm áo choàng của ngươi. Từ cái ngày ngươi thề sẽ là của ta, trái tim ngươi đã thuộc về ta. Và từ hôm nay trở đi, cơ thể ngươi thuộc về ta. Miễn là cơ thể này còn sống và trái tim này còn đập… Ngươi là của ta.”
Chap 38
“Em đã nói sẽ phục tùng mệnh lệnh của ta, có nhớ không? Ngay lúc này ta có thể hạ lệnh cho em chứ…? Nhắm mắt lại!”
Chap 40
“Quản lý xuất sắc. Đất nước giàu mạnh. Dân chúng hạnh phúc. Và một vị vua nhân từ. Tất nhiên, trách nhiệm của đức vua là giải quyết những tranh chấp giữa các chủ thể và cân bằng các thang đo để có được một kết quả công bằng. Nhưng hơn cả thế, ta, muốn em ấy thỏa mãn. Bởi vì cái em ấy muốn là một vị vua nhân từ, nên ta đã cố gắng hết sức để rèn luyện những đức tính của một vị vua chính nghĩa vào cơ thể ta. Nếu em ấy muốn một bông hoa, ta sẽ trở thành một bông hoa. Nếu em ấy muốn một con chim, vậy thì ta sẽ bay trên bầu trời. Giọng nói, dáng điệu, cách đối xử với người khác, địa vị và thậm chí là tính cách của ta, ta đã tự mãn hành động như mẫu người lý tưởng của em ấy, nhưng… Không cần đổ một giọt máu, nếu chỉ đơn giản là mặc một bộ đồ đã có thể khiến em ấy vui vẻ, vậy thì ta còn ngại ngần gì đây.”
“Biết gần đây em suy nghĩ nhiều, nên ta đã hái một nhành hoa để làm em vui đấy. Hợp với em lắm. Rất đẹp. Vậy còn ta thì sao…? Có đẹp không? Được rồi. Em thấy đẹp là được. Nếu đeo hai phù hiệu là điều em muốn, vậy thì ta sẽ đeo. Em muốn áo trong của ta màu đen đúng không? Vậy thì ta sẽ mặc. Dù là nút áo hay mũi chỉ, nếu em muốn, ta sẽ làm. Bởi vì ta muốn mình đẹp trong mắt em, nên chỉ cần em thích, vậy là đủ rồi.”
“Thật ra thì chẳng có lý do gì đâu. Chỉ là ngài rất hợp với màu đen. Và phù hiệu hoàng gia nhìn nổi bật hơn khi kết hợp với mái tóc ngắn của ngài. Lúc tay áo mở cổ tay ngài sẽ đẹp hơn, em thích như thế. Em không thể tin bản thân mình lại có thể ngang bướng đến vậy, chỉ vì muốn vẻ ngoài của ngài thật đẹp. Cho tới khi thật sự nhìn thấy ngài… Lần bướng bỉnh cố chấp đầu tiên trong đời em. Khi được ngài chấp nhận, cảm giác tràn ngập thỏa mãn…”
Chap 40.5
“Lúc ta nhìn em, thì em lại quay đi chỗ khác và giả vờ là không nhìn ta. Ta chẳng còn cách nào khác ngoài việc diễn cùng em… Bởi vì em chỉ lén nhìn ta khi ta nhìn đi chỗ khác, và hành động như thể chúng ta đã tiếp xúc cơ thể… Ta đã chờ đợi cả ngày mỗi khi em liếc nhìn ta rồi, nên… Liệu em có muốn kết thúc ‘mối tình’ của mình với đống tài liệu đó… và dành chút thời gian cho ta không…?”
“Ta ước mình có thể làm tan chảy em đến mức đủ nhỏ để nhét vào trong túi áo và sau đó là nuốt chửng em chỉ bằng một ngụm.”
Chap 43
Với một người, cuộc đời của một người khác là vô cùng quan trọng… Nhưng sự tồn tại của họ lại liên quan đến hàng ngàn cuộc đời khác nữa… Nếu đã biết là không thể đảo ngược, thì chấp nhận sẽ là điều tất nhiên… Từng bước một, vì sự hòa bình, và tương lai mình muốn tạo ra cho quốc gia này…
Chap 44
“Ta chỉ là một loại chiến lợi phẩm… Một phần thưởng đặc biệt từ tài sản của quốc vương tiền nhiệm, bởi vì bệ hạ đã cắt cổ cha mình, đảo chính và đoạt được thứ chiến lợi phẩm đó, nên mới đặc biệt chú ý tới ta thôi.”
Chap 47
“Bệ hạ.. đã thiết kế một cái bẫy. Và nhìn đi… ta đã rơi vào bẫy rồi…” – Shin Soohyuk-
Chap 51
“Biết gì không? Nếu ngươi có khả năng triệu hồi linh hồn từ quá khứ, hãy mang về đây những linh hồn mà ta không thể cứu được, thay vì một tên khốn ta đã giết… Như vậy sẽ hiệu quả hơn đấy. Đã hiểu chưa? Rồng.” – Wolfgang Goldenlenonard –
Chap 55
– Shin à! Thứ em phục vụ đâu phải mái tóc của ta!Ta vẫn còn sống, như vậy là đủ rồi.
– Nhưng ta sợ thứ tiếp theo bị cắt… sẽ là đầu của ngài!! Đúng, ta biết ngài vẫn còn sống!! Nhưng ngài gần như đã bị giết rồi!!
…Là bởi vì ta đã đưa cho ngài thanh kiếm và đẩy ngài lên vương vị sao? Nếu ngày đó ta không đưa thanh kiếm cho ngài, ngài sẽ không phải qua tất cả những chuyện này, đúng chứ? Cho ngài biết cách tiếp cận trực tiếp nhất là phế truất một tên bạo chúa là ta đã sai, đúng không? Cho nên ngài mới cứ hết lần này đến lần khác để bản thân rơi vào nguy hiểm…
“Ta xin lỗi, ta hiểu tại sao em tức giận. Ta đã hành động trước khi kịp xem xét đến hậu quả… Tha thứ cho ta, làm ơn.” – Wolfgang Goldenlenonard –
“Khoảnh khắc đó, ta đã nhận ra, những điều mà ta vốn không muốn biết… Chính ta là người đã thì thầm vào tai ngài ấy, đưa ngài ấy thanh gươm, để ngài ấy sử dụng nó mà nhắm vào kẻ thù của mình. Ta đã nghĩ con đường tốt nhất là biến ngài ấy thành một vị vua khôn ngoan. Và thời gian trôi qua, ta sẽ chỉ cần điều khiển ngài ấy theo những gì mà ta mong muốn. Nhưng vị vua nào lại cúi đầu trước một cận thần để cầu xin sự tha thứ cho lỗi lầm của mình chứ? Vị vua nào lại chỉ hành động dựa vào lời nói của cận thần như thế chứ? Đứng cạnh ngài ấy bây giờ không phải một cận thần trung thành nữa… Là ta đã hủy hoại ngài ấy. Bởi vì luôn muốn trở thành một cố vấn đáng tin cậy nhất, vị vua vốn hoàn hảo ấy, cuối cùng đã xuất hiện một vết rạn. Và vết rạn ấy, là bởi vì ta. Đôi mắt ấy đã phát giác ra tội lỗi của ta. Tên của ta. Khi ngài ấy gọi tên ta, giống như ngài ấy đang nhắc đến tội ác của ta vậy. Ta biết điều đó là không đúng, nhưng ta vẫn.. không thể tự trốn thoát khỏi cái ôm của ngài ấy, và vẫn bị che mắt bởi những thú vui của xác thịt… Là ta, tội lỗi duy nhất của ngài ấy, là ta.” – Shin Soohyuk –
“Suỵt! Em lại nghĩ đến trường hợp xấu nhất rồi. Ta xin lỗi. Em đã luôn làm mọi thứ vì ta và vương quốc này, nhưng ta lúc nào cũng bất cẩn hết. Ta hứa từ nay sẽ cẩn thận hơn. Nên cầu xin em, đừng tức giận nữa. Ta sẽ nghe theo đề xuất của em, được không? Ta sẽ làm mọi thứ em muốn. Cho phép ta nắm tay nhé? Muốn ta hôn em không? Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ làm việc chăm chỉ cho tới khi tất cả các nghi lễ đăng quang kết thúc. Nhưng không phải hôm nay. Vì hôm nay ta sẽ chỉ ở đây thôi. Shin, sẽ ổn thôi. Ta sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì khiến em phải lo lắng sẽ mất đi ta nữa. Ta hứa đấy, Shin.” – Wolfgang Goldenlenonard –
Chap 55.5
“Ta ở ngay đây này, em thấy chứ? Ngay đây này… Chẳng có gì xảy ra cả. Nào. Chạm vào ta đi. Chính em đã tạo ra bàn tay này. Để bây giờ ta có thể sử dụng nó… và hoàn thành bất cứ điều gì em muốn. Bất cứ điều gì trong tâm trí bướng bỉnh của em. ” – Wolfgang Goldenlenonard –
“Ta biết bàn tay này. Ngài ấy đã từng rất trẻ và thiếu kinh nghiệm… Chiều cao cũng chỉ nhỉnh hơn ta một chút thôi. Nhưng xem cái cách ngài ấy trưởng thành kìa… Một lần nữa ta lại để chính bàn tay mà ta tạo ra… vuốt ve và ôm lấy ta… Bờ vai rộng và khuôn ngực vạm vỡ của ngài ấy, các đốt ngón tay rõ ràng… Ngài ấy đã quá lớn… để giữ cho riêng mình ta rồi…” – Shin Soohyuk –
“Suỵt! Sẽ ổn thôi. Bình tâm lại. Ta đã nói là để mọi thứ cho ta lo mà. Cũng đã nói sẽ không rời khỏi đây… cho đến khi an ủi được em nữa.” – Wolfgang Goldenlenonard –
“Nếu em không thể ngừng lo lắng… Hãy để ta giúp em. Đây là mệnh lệnh, Shin. Nhắm mắt lại. Và khóc đi.” – Wolfgang Goldenlenonard –
Chap 57
“Mình chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ làm vua khi băng qua những con hẻm này. Chỉ là một thằng nhóc lo lắng bữa ăn tiếp theo sẽ lấy từ đâu mà thôi… Nhưng bây giờ… “
Chap 58
Để giải quyết các vấn đề mà chúng ta gặp phải. Giới tính, địa vị xã hội và tuổi tác đều không quan trọng. Huy động tất cả nguồn lực, nguồn lực nào có thể dùng thì dùng. Và mặc dù chúng ta có thể sẽ phải đợi tới ‘thời gian thích hợp’ hoặc khi ‘nguồn tài nguyên trở nên dồi dào’, chúng ta vẫn… sẽ phải nhận ra, rằng đôi tay trần của mình có thể bịt nút lỗ thủng tốt hơn bất cứ loại giấy nào.
Chap 70
“Ta có thể hiểu quan điểm của ngươi, nhưng… ta vẫn giữ niềm tin tưởng tuyệt đối cho bộ trưởng tài chính của mình. Và nếu sự phán xét của Shin là sai, ta sẽ cam chịu cái sai của em ấy.”
– Wolfgang Goldenlenonard –
Chap 76
“Em… Hơn cả bản thân em… Em, khao khát ngài, bệ hạ. Em y, yêu ngài… Yêu ngài.. Em yêu ngài…”
Chap 77
“Nhất định Shin biết rõ là ta sẽ không để yên việc này! Nhưng em ấy vẫn hy vọng ta sẽ thuận theo em ấy vì tình hình đã được kiểm soát, và bớt coi trọng việc cứu tính mạng em ấy hơn. Phải, nếu ta có thể kiểm soát toàn cục trong lúc Shin câu giờ, thì chúng ta có khả năng loại bỏ được tận gốc rễ của cuộc nổi loạn này. Em ấy cho ta thêm thời gian và giúp ta vạch trần kẻ chủ mưu. Và, ngay cả khi không thể tự cứu mạng mình, em ấy vẫn cảm thấy mình có thể vạch mặt được kẻ đó. Tính mạng ta sẽ không gặp nguy hiểm và ta có thời gian để chuẩn bị lực lượng dự bị… Đó là một phương pháp tuyệt vời để giảm thiểu thương vong cho dân chúng trong khi vạch mặt bọn tội phạm. Nhưng, Shin tính toán sai một việc. Để lãnh đạo vương quốc này một cách đúng đắn… Vương quốc này, không nghi ngờ gì cả, cần Shin.” – Wolfgang Goldenlenonard –
Chap 81
“Lúc trước ngươi từng nói, ta sẽ không bao giờ đạt được thứ mình thực sự muốn đúng không? Đúng vậy. Có lẽ vẫn còn những thứ khác nữa mà ta khao khát. Nhưng nó không bao gồm ngươi. Mà là một vị vua. Một vị vua nhân từ và rộng lượng sẽ phụng sự tất cả mọi người. Một vị vua mà khi ta đưa ra quyết định sai lầm, sẽ sẵn sàng xung đột cùng ta. Đức vua của ta. “
“Phải, ta không khôn ngoan và có khả năng như cái cách mà ngài mong muốn! Nhưng lúc ngài tự ném mình vào hang ổ của kẻ thù thì hắn đang ở đâu? Ta mới là người đứng đây bên cạnh ngài ngay bây giờ, và người đang chiến đấu với ngài chính là ta…!”
Chap 82
Ta có cảm giác như mình đang sống trong tận cùng địa ngục, ở nơi dòng nước dân cao đến đầu gối. Những quả táo lơ lửng trên đầu ta, và dưới chân ta là một con suối đầy nước. Nhưng khi ta vươn tay để với những quả táo đó, chúng lại cao hơn tầm với của ta. Rồi khi ta cúi thấp người để uống dòng nước đó, con suối lại khô cạn trước khi ta có thể nhúng ướt ngón tay mình. Ước gì ta không thể nhìn thấy bọn họ, hay phải chi ta không biết bọn họ là ai… Con khát quái quỷ mà ta đang cảm nhận được… cuộc đời bất tận của cái tâm trạng thất vọng này… sự sụp đổ của những kỳ vọng và quyết tâm của ta… Và điều tệ hơn là… Đó đáng lẽ phải là vai trò của ta mới đúng.
Chap 83
“Thôi ngụy biện đi, và đừng nhầm lẫn nữa. Ta không trở thành vua vì ta sở hữu mái tóc vàng! Ta trở thành vua vì chính tôi tay này đã chặt đầu tên khốn tóc vàng đó!”
– Wolfgang Goldenlenonard –
“Bệ hạ… Hiện tại chân ta không thể di chuyển được… Xin ngài, hãy bỏ ta lại đây và tự cứu mình đi. Ngài đang mạo hiểm tính mạng của mình đấy!”
“Sao em lại thốt ra những lời như thế?! Em sẽ không bao giờ mất ta đâu. Chẳng phải ta sẽ đừng hứa sẽ không để em phải chịu cảnh tượng đó rồi à? Và nó cũng có nghĩa là ta đã hứa sẽ không bao giờ để mất em!! Ta không thể… sống thiếu em. Không có em, ta sẽ không còn là ta hoàn chỉnh nữa…! Tại sao em lại không hiểu điều đó vậy!!!” – Wolfgang Goldenlenonard –
Chap 84
“Đó là lần đầu tiên có một người khác ngoài ông nội nắm lấy tay ta… Ấm áp thật đấy. Cảm ơn ngài, bộ trưởng Shin.”
Chap 85
“Vài năm trước… Em đã nói với ta đừng dừng lại. Lần này, liệu ta có thể yêu cầu em một điều duy nhất không. Dừng lại nhé. Em có thể nghỉ ngơi, cũng có thể mắc sai lầm. Em có thể thất bại, và cũng có thể nhầm lẫn bao nhiêu lần em muốn. Nếu em dừng lại, ta sẽ đến và kiếm tìm em. Nên, đừng bao giờ… vứt bỏ bản thân một lần nữa. Xin em…” – Wolfgang Goldenlenonard –
“Nhưng shin à, liệu em có tin nếu ta nói những lời này không… Nếu ta nói với em rằng ta sợ mất em… Rằng ta đã rất bối rối vì không biết làm thế nào để phục hồi sau chuyện đó… Rằng bây giờ… ta không nghĩ mình có thể làm tất cả những chuyện này một mình.”
Chap 86
“Gửi mẫu thân kính mến. Lúc còn nhỏ, con cứ nghĩ trăng và sao chỉ xuất hiện khi trời vào đêm. Còn nghĩ mặt trời của khi ấy đã biến mất rồi. Nhưng con đã sai. Mặt trời vẫn luôn ở đó. Và con biết mình không phải người duy nhất đắm chìm trong thứ ánh sáng này. Nếu con trở nên tự phụ và khoe khoang rằng ánh sáng mặt trời sẽ luôn sưởi ấm con, thì có lẽ kết cục của con sẽ là phải đối diện với một mùa đông lạnh giá mà đến mảnh vải che thân cũng không có mất. Con chỉ đơn thuần… là có thể đảm bảo rằng, những cánh cửa sổ của con sẽ luôn sạch sẽ để đón ánh mặt trời ấy chiếu qua. Và con sẽ nói với mọi người rằng mặt trời có tồn tại ở đó. Cầu cho người sức khỏe vĩnh cửu, trân trọng, Shin Soohyuk.”
Chap trước | Mục lục | Chap sau
“Ngài ấy đã quá lớn… để giữ cho riêng mình ta rồi”, đọc lại vẫn khóc vì xót ạ TT. Xót cảnh Soohyuk bị thương, nhưng một lòng nghĩ đến người mình yêu, người mình hằng khao khát. Đau lòng quá TT
cảm ơn b đã bỏ công ra làm chap tuyệt vời này
pà tác giả vít triện hay vờ lờ
tuyển tập ther tình của cặp đôi iq 2000
Chắc chép lại hết để có ý viết văn thoi:)))
tuyển tập ther tình của Wolfgang
ad có thể tự sáng tác chứ em thấy giọng văn của ad hay mà
thật sự rất hay!! Cảm ơn tác giả đã tạo ra và cảm ơn nhà dịch đã tạo ra một bộ siêu phẩm như vậy. Yêu <3