‘Beom. Chờ ta khỏi rồi, chúng ta cùng về thôn của chàng đi. Eunhoo từng bảo, thôn đồ tể có một cây tử đằng hoa không bao giờ tàn… Ta cứ nghĩ về câu chuyện đó mãi. Sớm biết vậy đã đến nhìn một cái rồi hẵng đi, ước một điều ước với cái cây đó. Ước kiếp sau còn có thể có tương lai dài hơn nữa, dù thế nào cũng muốn ở bên cạnh chàng.’
‘Đại nhân… Chúng ta đi ngắm hoa nhé. Ngày đông ấy ta cõng đại nhân liều mạng chạy, một giây cũng không dừng. Giống hệt như cái ngày chúng ta chạy trốn. Kỳ lạ là cõng đại nhân vẫn mềm mại như vậy. Điều kỳ lạ này… Giống như đại nhân đến chết cũng muốn giữ lời hứa với ta. Ta đã chạy không ngơi nghỉ. Cho dù chân mình đông cứng Cổ họng bị gió lạnh tổn thương. Ngày đông ấy, chúng ta chạy về phía mùa xuân.”
Đm, vừa edit vừa phải dừng lại mấy lần lau nước mắt, lấ y tinh thần mới làm cho xong được, có lẽ tác giả muốn khắc họa một tình yêu truyền kiếp cho Beom và đại nhân, nhưng sau chap này đối với t dù có bao nhiêu kiếp sau, cái sự BE đau đớn này vẫn không thể nào lu mờ được, sao không phải là hạnh phúc ở kiếp này bên nhau đến già ở kiếp này mà lại hẹn nhau ở kiếp sau, đậu xanh, xin lỗi nếu làm mn tụt mood nhưng thà không có ngoại truyện còn hơn, đậu, đau lòng quá…
Chap trước | Mục lục | Chap sau
Mă t nậc cục luon mà
Đau
Masssssss đại nhân, Beom ơi , thương. Lụy mấy bộ nhà BWT cực, nhất bộ này , cày quài
dù có đc bên nhau hp nma vẫn k chống lại cái nghèo cũng như bệnh tật đc,kết hơi buồn mong kiếp sau hp trọn đời nhâ huhuuuu TT
Lướt tới cái pic “bốn ngày sau” mà tui đơ ra đó không muốn lướt tiếp nữa luôn. Kiểu vì biết phía diễn biến đoạn sau sẽ rất là thê lương ấy nên k muốn đối mặt. Cũng lờ mờ đoán sẽ có kiếp sau nhưng tay tôi vẫn đực ở đó cả nửa tiếng k kéo lên được
Lướt thật chậm từng trang truyện và cảm nhận
khóc roii bắt đền
khóc không nói nên lời