Dám bắt nạt chồng anh… Anh táng chết nó…
“Tôi khác biệt với mọi người, còn người ta thì thường khó chịu với những gì khác biệt.”
“Jin mà tôi biết… là người không ngần ngại hướng bàn tay về phía tôi. Luôn tiến về phía trước với bộ dạng không hề lay chuyển. Là con người mạnh mẽ để mọi người có thể dựa vào. Và, …là người duy nhất thấu hiểu tôi. Quãng thời gian qua anh đã phải sống một cuộc sống như thế nào, tôi không thể biết. Không biết chừng Jin mà tôi từng biết đã biến mất theo những mảng ký ức mong manh ngày ấy rồi. Nếu những ký ức trân quý đối với tôi chỉ là những vệt ký ức mà anh muốn quên đi… Nếu tôi lôi những câu chuyện đó ra không biết chừng sẽ giúp anh nhớ ra tôi,thì cũng đã làm sao, có lẽ nó chỉ là đoạn ký ức chả có nghĩa lý gì đối với anh cả… Con người ta thay đổi quá dễ dàng khiến tôi chẳng có cơ hội để hiểu nổi. Tôi không muốn anh thay đổi. Nếu anh cứ mãi là người đó. Nếu một ngày nào đó anh nhớ ra tôi… Thi hãy gọi tôi như lúc ấy nhé.”
Chap trước | Mục lục | Chap sau
Cái ông già kia lắm chuyện thế nhờ
Đọc truyện mà cứ giãy đành đạch như con cá mắc cạn z á
Sao lời thoại trong đây nó thấm vào tim đau dã man bây ơi? :v
Ê ý là t vẫn chưa hiểu ông già đấy đối vs hạo jin là như nào??
“Tiên sư bố nó”=))))
Đi thẻo cu mấy thằng cha già dám làm hại OTP của em thôii
Nụ cười của Jin đẹp ghê ấm áp nữa
re-read 100 lần rồi vẫn thấy thương Matthieu quá. Matt nhỏ tuổi nhưng chững chạc đàn ông ghê, và cũng thương Jin thật nhiều. Lão mục sư khốn kiếp đó có làm gì Jin ngoài đánh em ấy ko vậy?!!