‘Đừng nhìn. Em không được nhìn gì hết. Cứ xem như đây chỉ là 1 giấc mơ đáng sợ, rồi quên hết những việc xảy ra tối nay đi. Hãy vì anh, vì anh mà phải nhìn thế giới này là một nơi tuyệt đẹp. Anh cũng sẽ quên đi tất cả.’
‘…Khoai tây, thì ra là em.’
‘Tinh Trì và Nhuận Phát sẽ đến ngay thôi. Hãy làm theo những gì họ bảo. Trong một thời gian đừng đi lung tung, nghe lời anh. Như vậy thì bây giờ em sẽ không bị cuốn vào nữa.’
‘Tại sao anh cứ luôn… Cứ luôn tự ý tìm đến em… rồi cuối cùng là bỏ lại em một mình rồi đi như thế. Không được… Bây giờ anh không được tự ý đi. Em tuyệt đối sẽ không bao giờ để anh ra đi đâu.’
Má, đọc xong chap này hết muốn vào ngủ luôn -_- 3 phát súng đó Jin bị trúng mấy phát, còn Matthew tuy không bị bắn vào đầu nhưng có bị bắn vào đâu khác không? Hời ơi, không biết Matthew định làm gì đây, câu không để ra đi ở cuối là vừa giữ mạng sống của Jin vừa giữ Jin bên mình đúng chứ… Tui không muốn end vol1 ở đây đâu huhu, thường toàn 2 tháng mới có vol2 luôn á huhu…
Chap trước | Mục lục | Chap sau
Nguồn: Biađia Đu Côpé
ĐÂY LÀ CẢM XÚC CỦA CÔ PÉ KHI ĐỌC TỪNG CHAP TRUYỆN. DỰ TRÊN GÓC NHÌN CỦA TỪNG NHÂN VẬT Ợ! ĐỌC XONG KHÓC THEO RÁNG CHỊU ‼️‼️
Đây chắc là bộ đầu tiên ngược tâm tôi đến thế này. Phải đọc ngẫm nghĩ qua từng hình ảnh một.
Lần đầu tiên được đọc tâm tư, suy nghĩ của Jin, lần đầu tiên tác giả để cho tôi phải suy nghĩ, đồng cảm, nhiều khi rối ren theo nhân vật đến thế. Sinh ra bất hạnh, trưởng thành cũng bất hạnh, sống ở trại trẻ mồ côi, nhưng trong mắt mỗi người đều mang một màu sắc khác nhau. Trắng mềm, xinh đẹp của thỏ con, Màu xanh của những mầm non xanh mơn mởn, màu của bóng xế tà, và rồi kết thúc hình ảnh trại trẻ mồ côi trong mắt anh là nhuốm màu máu. Đối với anh, đấy là “nhà tù”, là “địa ngục trần gian”, là nơi giảm giữ và rồi nhồi nhét vào đầu những đứa trẻ ngây thơi những địa nghĩa sai trái. Và người duy nhất xuất hiện trong tim anh, người duy nhất vẽ lại bức tranh nơi đây bằng một màu sắc khác lại là “khoai tây”. Bức tranh đặc biệt cứu rồi lòng của anh. Và rồi anh cũng hành động để cứu lấy khoai tây của anh.
Chẳng biết đã trải qua bao nhiêu đau khổ, chẳng biết phải chịu bao nhiêu dày vò, những vết thương cứ ngày qua ngày tiếp nối mà anh đã phần nào lỡ quên mất “ánh mắt xanh biếc, không hè nhuốm màu đỏ thẩm của máu”.
Quay trở về hiện tại, cứ ngỡ rằng đó chỉ là nhát súng trượt thôi, cứ ngỡ là những vết thương ấy chỉ xượt qua da thôi, nhưng mà rồi cuối cùng, chính vết thương nhuốm màu máu đỏ thẫm ấy lại giúp anh nhớ lại tất cả, nhớ lại khoai tây của anh. Để bảo vệ Matthew mà anh đã tuyệt tình biết bao, để bảo vệ người anh thương, tin tưởng vào những lựa chọn của mình, không muốn Matt bị cuốn vào mớ hỗn độn ấy.
Cơn mưa đêm đó rất to. Trong cơn mưa ấy là tiếng mưa ồn ã, là mùi mưa hanh hanh, là gió lạnh thốc vào người, từng dòng nước trôi trên đường, và cùng với đó là máu của anh đang không ngừng chảy xuống. Anh cứ luôn tự ý tìm đến, rồi lại chả có cách nào để tìm thấy anh, để được nhìn thấy anh. Anh tự ý rời đi và bỏ em lại một mình như thế. Khó khăn lắm mới trưởng thành đến như này, khó khăn lắm mới có thể lại nhìn thấy anh, tìm thấy anh, nhưng chẳng thể bảo vệ anh, chẳng thể giữ anh lại bên mình. ( Tự nghĩ đấy là suy nghĩ của mình hay Matt cũng đau khổ như thế. Phần nào tuyệt vọng, đau khổ biết nhường nào)
Mình gặp nhau như nào, mình điên cuồng ở bên nhau biết nhường nào, mình khao khát người ấy ra sao. Cuối cùng, cái tên anh đặt cho em cũng để lại 1 vết sẹo lớn. Cơ thể anh nằm trong vòng tay rồi bỗng dưng nhỏ bé, đáng thương đến thế. Anh cứ mãi tuyệt tình từ chối và đòi rời xa em đến vậy sao?
…………………………………………………………………..
End ss1 lúc nào cũng là những nỗi đau như vậy. Mà khi ấy thì chỉ khiến độc giả cũng thêm tiếc nuối, đau buồn, hay đôi khi còn cảm nhận được chính cảm xúc của nhân vật.
Hết ss1 rùi, lần đầu tiên đọc 1 bộ mà đau buồn nhiều đến thế, phải suy nghĩ nhiều đến thế, muốn biết nhiều hơn về cảm xúc của nhân vật hơn nữa nữa nữa. Đọc N lần để cảm nhận thêm N lần nỗi đau nhóe.
Chụy Jaxx nhà mừn luôn làm được như bộ đỉnh cao đánh vào tâm lí nhân vật và độc thoại nội tâm thì quá trời nhiều luôn. Quá đỉnh. Chờ mòn người mới ra từng chap ss2 mất. 10 ngày chờ thôi đã bức bối khó chịu lắm rồi, bh có mà chờ mút mùa mới được đọc ss2 mất…..
Loading……
2năm roi…
Đưa tôi về 3 năm trước được không
“Hãy vì anh vì anh mà phải nhìn thế giới này là một nơi tốt đẹp” khóc luôn và nể bạn nào sau 2 năm vẫn yêu truyện như ban đầu và chờ đợi trong đau đớn
Ê tui mới đọc nên k bt mọi ng bảo mưa 2 năm có nghĩa là sao ạ
Mưa tạnh r…
https://pin.it/6hKQg6J
Mưa 2 năm rồi=))
đọc lại mà nẫu ruột tr ơi